pacman, rainbows, and roller s

Nói một chút về body của em Hương. Da em ấy trắng như thể trêu ngươi lũ đàn ông, dáng người thì không chê được điểm nào, đã thế em lại còn biết ăn mặc cho phù hợp để tôn cái vẻ đẹp nữa. Tóc em dài ngang vai được tỉa cho thưa bớt, gió hay bất cứ cái gì có thể làm tóc em lả lướt trên bờ vai, ôi bờ vai …

“Vai em tròn dưới mưa, ướt bao nhiêu cũng vừa, như mưa đời phất phơ, biết đã gần nhau chưa ? ”.

Khuôn mặt thanh tú và nụ cười chết người. Duy chỉ có đôi mắt mà tôi biết sẽ rất khó khăn cho tôi trong hành trình chinh phục. Đôi mắt thi thoảng lộ ra nét cương quyết mà khó có thể lay chuyển. Kể cả khi em cười …

Và đôi mắt ấy sau này đã âm thầm làm cho tôi đau khổ, cho đến bây giờ vẫn còn xót xa cho em mặc dù đã phần nào dịu bớt.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy, công việc cuốn tôi và anh chị em đi không kịp ngoái đầu, thậm chí cả T7 & CN cũng hò hẹn nhau đi làm, nghĩ lại thấy thật là “Đâu cần thanh niên có”. Sống rất hết mình.


Thoắt cái đã hết 2 tuần, chuẩn bị đến cái hẹn đến nhà em chơi. 15 ngày, hay 360 giờ, nói thế chỉ cho thêm cái phần thăm thẳm, tôi cũng hồi hộp xem xem T7 nhà em ntn ? Ngày xưa, nếu T7 mà ai tán ai, nhìn cái biết ngay. Đến thì một mình, quần áo thì chỉnh tề, ăn nói thì cực kỳ chỉn chu. Và cũng thông qua T7 cũng đủ biết em mình đã có NY chưa, rồi có đông đối thủ không ? Còn đến mà thấy ông bà già hay chị em gái ra bảo “Em ý đi chơi rồi” kể cả biết chắc là em đang ở nhà thì thôi, lượn đi cho nước nó trong !

Với lại qua mấy năm làm việc, T7 của tôi chỉ là đi với bạn bè, và cũng chỉ làm chân gỗ cho bạn mình thôi. Rất ít khi tôi đi một mình đến nhà con gái vào T7. Mới chỉ đến nhà em Trang một lần và thất tình luôn ! 

Hẹn em, tôi không quên lời hẹn, và tôi biết chắc là em cũng chẳng quên, chỉ có điều là em vẫn làm bộ, mặt lạnh tanh không hề nhắc đến một lần. Kiêu thì hết chỗ nói .

Nhưng ông trời hình như báo trước cho tôi, rằng không nên dấn thân vào chỗ đó. Mưa như thể chưa được mưa, mưa bắt đầu từ đầu giờ chiều, thi thoảng có tạnh một chút trong khung trời gần như sập. Về nhà, cơm nước xong xuôi, ông trời như vẫn cố tình nhắc nhỏ, như muốn trêu tôi, mưa vẫn không hề dứt. Suy nghĩ một lúc, tôi quyết định vẫn đi, cho dù phải lội hay đẩy xe, vẫn phải đi.

Kêu cô em gái lấy áo mưa.
- Híc, hôm nay anh định cho cả nhà ngập lụt hết hay sao mà đi chơi trời này ? Mưa thế này rồi mà anh vẫn còn muốn mưa nữa ư ? Em tôi hỏi .
- Kệ anh, anh phải đi. Lỡ hứa rồi.
- Này, đến nhà chị Trang hả ?
- Người ta chống lầy rồi em ơi, tưởng anh mình ngon hả ? Tôi nói nhưng không buồn nữa, vì đang hồi hộp.
- Oái, chị ấy đang trẻ thế mà đã lấy chồng rồi ư ?
- Thôi, miễn bàn chuyện đó nữa đi. Xuỵt, chị này còn trẻ nữa … Nhanh lên cho anh .

Hương, năm đó em mới 20 tuổi. Thua tôi 4 tuổi, tính theo tam hợp và tứ hình xung là quá chuẩn. Sặc, hồi đó cũng hay hỏi tuổi nhau để bấm cho vui, chứ chym với bym thì hợp tất 

Trong số lứa các em trong CQ, Hương là người trẻ nhất. Vì em học sớm một năm, ra trường là xin đi làm luôn, kiêu kỳ từ hồi C3, nhưng đi làm vẫn chả bỏ được cái thói đó, trời ban cho người con gái đẹp (nhan sắc) nên có quyền được lựa chọn nhiều hơn cô khác. 

- Anh không thay đồ đi ? Để em là nhé ? Em gái tôi hỏi.
- Không cần, lấy nhau rồi có là lượt được mãi không ?

Tôi vẫn mặc bộ đồ đi làm lúc chiều, khoác áo mưa vào , dắt xe ra cổng. Hồi hộp như mới tán gái lần đầu. Ôi trời .
Ra đến cổng, nước đã ngập gần đến đầu gối. Không biết lối nhà em có thấp hơn không nữa, thây kệ, cùng lắm là bơi .
  border=0 title="Big Grin" class=inlineimg v:shapes="_x0000_i1027">

Đến ngõ nhà em thì quả thật không vào được. Xe chết máy là cái chắc, may sao vẫn còn một quán nước mặt đường đang còn mở cửa, một hai người đang ướt rượt ngồi trong quán …

- Bác cho cháu gửi cái xe. 
- Cháu đi đâu ?
- Cháu vào nhà Hương.
- Lâu không ?
- Chắc khoảng tiếng gì đó bác.
- Ừ, để đó. Khóa cổ vào cho bác.

Là hàng xóm nên tôi cứ vất xe đó vô tư, chắc quán này cũng bán được hàng cho bạn em tôi đây, tôi thầm nghĩ.

Xắn quần lên đầu gối, tôi lội bì bõm vào nhà em. Càng vào sâu trong ngõ nước càng sâu, quần dài tôi xắn hết cỡ vẫn không thoát được nước…

Gõ cổng nhà em trong cơn mưa như trút. Chó cũng không nghe được tiếng người mà sủa, hay đã cuộn mình trong bếp hay góc nhà tránh sấm rồi không biết. Phải một lúc sau, mới có người ra mở cổng. Áo mưa trùm lút đầu, bóng tối khiến tôi không nhận được ra là ai …

- Ai đấy ?
- Dạ, Hương có nhà không ạ ?
- Anh ạ, trời đất này anh còn đến cơ à ? Em nói giọng không giấu nổi sự ngạc nhiên .

Úi giời ơi, mưa với gió, đến giọng em tôi cũng không nhận ra .

- Hứa lỡ rồi với em rồi, chứ giờ này trùm chăn ngủ không sướng hơn à ?
- Anh đến đây bằng gì ? Xe đâu ?
- Anh gửi ngoài quán trước ngõ.

Em cuống quýt mở cổng cho tôi, mời tôi vào nhà.
 Cháu chào hai bác ạ.
- Chào cháu. Mưa gió thế này cũng đi chơi được ? Bố em nói mát .
- Vâng, cháu hẹn với Hương rồi, không đến e bữa sau Hương thả chó ra mà không đuổi. Tôi nói vui với bố mẹ em.

Tôi chủ động xuống nhà dưới, chào phụ huynh, nơi TV đang chiếu những gì cho trôi đi thời gian. T7, thời gian trên TV chỉ là cải lương, chèo hay đại loại như thế. Một thời gian tôi làm chân gỗ, khi bạn và người yêu của bạn tìm nơi nói chuyện riêng tư, tôi với TV, làm bạn với cải lương… ặc, và cả chèo. Hức, nếu bây giờ bạn nào tầm 25 đổ lại, khó tìm người nào thích cải lương và chèo. Nhưng tôi, trong khung cảnh chỉ còn cải lương và chèo, biết thích gì hơn … Vậy nên thích. Ví như :

“Em còn son, anh cũng còn son, ước gì ta cũng là con một nhà ! Í i i ì ì i ”

Em dẫn tôi lên nhà trên và giúp tôi đỡ ướt.

- Thôi em, đằng nào cũng ướt rồi. Ngồi nói chuyện đi em.

Ngại ngùng và dường như em đang bất ngờ vì tôi, sự hiện diện của tôi trong căn nhà riêng tư, là riêng tư với gia đình em trong cái ngày mưa gió ngập tràn.
Sau khi em lấy khăn, và ngồi chờ tôi lau khô những chỗ cần khô, em xuống pha nước mời tôi. Hơi lâu nhưng rõ là em có nói chuyện với ai đó. Ví như bố mẹ em hỏi “Thằng hâm nào đó con ?” , đại loại như thế, tôi tưởng tượng.

Ra rót nước cho tôi là một em, ối trời ơi, xinh không kém gì em tôi .

- Em uống nước đi.
- Dạ, chị là …
- Chị là chị của Hương
- Dạ, em chào chị.
- Em cùng CQ với Hương à ?
- Vâng ạ.



Đại loại là như thế … Sau này tôi mới hiểu là chị ra để xem cái thằng hâm nó như thế nào . Vì chị cũng đang chưa chồng, tối T7 đang nằm chèo queo, chả thấy ai đủ hâm, đến chơi trong cái ngày mưa gió này cả.

- Em sinh năm bao nhiêu ?
- Dạ em …
- Thế á, vậy bằng tuổi chị . Nhoẻn cười, hai chị em có khác.
- Nhưng em vẫn gọi chị bằng chị thôi. Tôi cười.
- Vì em là bạn Hương mà … Tôi nói tiếp.

Vừa lúc đó em tôi ra.

- Đây là chị em, anh chào chị chưa ?
- Anh chào rồi. Tôi cười ý nhị.
- Anh X và chị học cùng khóa, chỉ khác trường thôi. Chị em bảo.

Đã qua khấc, tôi dần lấy lại tự nhiên, cũng vì tối nay, chỉ mình tôi là khách. ngoài trời mưa, vẫn mưa như chưa có dấu hiệu dừng lại. Trong nhà, ấm cúng và chỉ tôi và hai chị em. Nói chuyện rất tự nhiên. Chợt nhìn thấy góc nhà có cái điếu cày … Lạnh và thèm thuốc. Thèm cái quá khứ vô tư hồi xưa.

VÔ TƯ.

-         Hương, cho anh mượn cái điếu .
- Hai chị em nhìn tôi như người sao Hỏa.
- Anh cũng hút thuốc lào à ?
- Yes, tôi cười.
- Nhà em ai hút thuốc lào vậy ?
- Bố em, nhưng mẹ em cấm, thi thoảng mới hút thôi. Hôi lắm.

Ặc, ặc, ặc. Tôi thầm nghĩ. Yêu hay thương, đâu phải cái mùi. Giống như thằng tôi bây giờ, quần áo tả tơi, ướt rượt, nói gì đến là lượt. Nhưng em không thể cấm tôi nói lời yêu thương cũng như hành động, còn đồng ý hay không là việc của em. Hôm nay, tôi đã đánh bài ngửa với em, chị em, và cả bố mẹ em đang ở dưới nhà .

- Cho anh mượn điếu đi. Lạnh quá. Tôi nài nỉ.
- Khiếp, cái anh này. Em tôi buông xuôi.
- Cho anh ấy hút. Mấy khi. Chị em vừa nói vừa cười.

Uh, mấy khi. Tôi thầm nghĩ. Cám ơn chị. Giời đất ạ, nếu em gặp chị trước khi gặp Hương, chắc gì chị đã là chị của em ? Tôi nghĩ đùa.

Hồi SV, thuốc lào tôi hút được, thậm chí còn thấy thích hơn thuốc lá. Nhưng khi ra trường, tự nhiên thấy lạc lõng, vậy nên thôi. Hôm nay làm tý. Cũng vì tôi muốn tự nhiên trong nhà, thích thì nói thích. Vậy thôi.
Réo một hơi, không ngờ thuốc lào nhà em nặng như thế, cộng với lâu ngày chưa hút và điếu hơi thông, tôi say …

- Cho anh ngụm nước. Tôi nói trong đờ đẫn
- Lóng nga lóng ngóng như chưa bao giờ thấy người say thuốc, em tôi rót nước cho tôi. Nhấp 1 ngụm, y như người nghiện, tôi ngả người xuống thành ghế và say … Hình như một lúc lâu, tôi mới tỉnh. Mở mắt ra chỉ thấy mỗi mình em. Chị em chắc chán quá, té đi ngủ hay sao tôi cũng không hỏi.

- Anh hút thuốc lào lần đầu à? Em tôi hỏi .
- Ngày xưa anh có hút, hồi SV ấy mà. Nhưng thuốc lào nhà em ngon quá, em có bỏ chất gây thương gây nhớ gì trong đó không mà anh thấy sốc quá. Tôi chữa ngượng.
- Không biết mẹ em có bỏ cái gì cho bố em không, em không biết. Em thì không. Lần sau anh đến, anh nhớ mang cả thuốc lào đi mà hút, em cho mượn điếu. Kẻo lại bị nhớ, bị thương.
Ặc, biết đùa gớm. Tôi hay để ý những người đi tán gái, quần áo tề chỉnh, ăn nói chỉn chu và đặc biệt là hay ngọng líu ngọng lô. Nhiều anh còn như ngậm hột thị, chỉ biết nhìn và nghe người khác nói. Thuốc lá thơm …


Tôi thì ngược lại, như hôm nay, quần áo bình thường, mưa còn làm cho ướt rượt. Thuốc lào hút hôi rình. Chỉ có điều, tôi cố gắng tìm mọi cách a băng (ngôn ngữ bi_a) văn hóa nhất có thể để trình bày ý thích của mình, không giấu diếm, kể cả với bố mẹ em ý, anh chị em …

Liếc thấy trên tủ nhà em có mấy tờ báo văn nghệ, tôi hỏi :

- Em có hay đọc báo này không ?
- Em thỉnh thoảng.
- Uh, anh cũng hay đọc báo này, nhưng chỉ một vài mục thôi.
- Anh hay đọc mục gì.
- Chủ yếu là truyện ngắn với thơ thất tình … Tôi chọc
- Anh có vẻ hay thất tình nhỉ ? Yêu thế nào mà cứ để cho người ta đá suốt thế ?
- Chắc tại anh xấu, anh phọt phẹt, nên người ta bỏ anh đi lấy người khác .
- Chắc thế, cũng có thể anh nhầm người … Bữa trước đi cưới Trang, anh nói với xếp “Số anh cứ tán ai là người đó lấy chồng”. Anh còn nhớ không ?
- Ừ, mà sao ? Tôi choáng.
- Em bao giờ muốn lấy chồng, em thuê anh tán nhé ?
- Anh không chơi với người nhớ dai đâu ? Thôi được, lỡ nhớ rồi thì tha cho lần này. Vậy em thuê anh, trả công anh bằng gì ?
- Em chưa biết, vì bây giờ em chưa muốn lấy chồng.
- Cũng được, nhưng mà báo trước cho anh sơm sớm, vì anh dạo này đắt hàng lắm.

Tôi cười át cả tiếng mưa …
Cứ thế, câu chuyện xoay quanh những gì trai gái, nam nữ, quan hệ và cuộc sống. Tuyệt nhiên em không hề đả động đến công việc cũng như một số đối tượng trong CQ mà tôi biết chắc là em biết… trên mức tình cảm. Chỉ sau này tôi mới biết, rằng với tính cách của em, tôi được như thế là cả một vấn đề. Tuy nhiên, ngỗng chỉ là ngỗng thôi, tôi chỉ có cảm giác là đến nhà em, nói chuyện với mọi người trong sự thoải mái, vô tư và chuyện đến lần sau không còn phải e ngại.

- Anh về đi. Em tôi đuổi.
- Anh chưa muốn về, em không thích nói chuyện với anh nữa sao ?
- Không phải, xe anh còn để ngoài kia, anh về cho người ta dọn quán.

Trời đất, tôi thở phào nhẹ nhõm. Ngoài trời vẫn mưa, thậm chí còn đang rất to, và tôi hiểu, hôm nay như thế cũng là đạt yêu cầu.

- Vậy anh về nhé, về sớm không thì ngày mai xóm em lại ầm ĩ lên về việc có anh chàng nào, lụt lội còn đi yêu, mãi khuya mới về …
- Ờ, em thả chó nhé ?

Ghét ghê gớm, em tôi nhớ dai kinh khủng, hay là những gì làm em thấy ấn tượng, làm em không quên được ?

- Cháu chào hai bác, cháu về ạ.
- Cháu về nhanh, thay quần áo khô kẻo cảm lạnh đấy …
- Vâng ạ.

- Chị em đâu ?
- Chị em ngủ rồi.
- Cho anh gửi lời chào chị nhé.
- Vâng.
Cách đây 1200 ngày có lẻ, tôi tình cờ nhìn thấy quá khứ của mình đọng trên một gương mặt đã hơn 5.000 ngày chưa gặp. Vẫn ánh mắt cương quyết như hồi xưa, vẫn những nụ cười và câu nói dí dỏm, thông minh như chưa hề có những cái mốc thời gian khủng khiếp nhưng vô hồn nọ. Không phải là vô hồn, mà là vô duyên mới đúng.
Vậy mà cái quá khứ đó vẫn nặng nề từng ngày, chỉ dám nói từng ngày, không dám nói từng giờ, vẫn lặng lẽ như từng hạt bom nước đày đọa kiếp người. Khoảng cách vẫn như xưa xét về mặt vật lý, nhưng cái khoảng cách vô hình trong tâm hồn mỗi người thật là vời vợi. Hai linh hồn đã thực sự không dám và không thể xích lại gần nhau được nữa.
Ta, ta làm được gì bây giờ ? Khi, khi người ta đủ xa và khoảng cách đủ thì thầm để tôi cầu mong cho riêng người.
Gần 1000 ngày sau, tuy xa hơn trước rất, rất nhiều lần, nhưng hình như hai linh hồn đã nở được mỗi bên một nửa nụ cười. Ơn trời.

-         CHOÁNG.

Lóc cóc mặc áo mưa, tiễn tôi ra cổng. Anh ngoài, em trong …
- Anh về nhá, đến nhà em chơi bữa đầu được ông trời chiêu đãi, nhớ cho dai .
- Này, vừa thôi. Bữa sau anh lại đến, còn đủ sức nhớ không ?
- Chưa biết.
- Thôi, anh về đây. Chúc em ngủ ngon.
- Vâng, cám ơn anh.

Lội nước ra về, đến cái đoạn này thì đếch thèm xắn quần nữa … Nốt mưa . Ỳ oạp ra đến quán thì như đúng rồi, bà chủ quán lại nhìn tôi như người sao Hỏa.

- Biết thế thì bảo cháu đừng khóa cổ. Chờ cháu mãi.
- Dạ, cháu xin lỗi, ngồi hơi lâu.
- Cháu là bạn Hương à ?
- Không ạ, cháu làm cùng CQ.
- Thế à. 
- Mà sao hả bác. Cho cháu mua gói thuốc. Trì hoãn để moi thông tin 
- Úi giời, Hương nó đông bạn lắm. Mà có mấy đứa gấu lắm.
- Sao bác biết ?
- Thì chúng nó đến chơi rồi ra đây ngồi uống rượu, nói giọng có vẻ .
- À, thế ạ. Cháu chỉ đến chơi, có chút việc.
- Mưa gió như này, sao không để mai . Đi như này cho khổ.

Tôi cứng họng, chả nhẽ nói thật.

- Vâng, cháu cũng nghĩ thế, nhưng tiện đường qua đây. Thôi cháu về đây .

Trên đường về, tôi thầm nghĩ. Em tôi cũng đông khách, mà mình thì chỉ thế thôi. Lại còn tụi gấu, ái chà, phức tạp đây. Nhưng lại nghĩ, mẹ kiếp, đồn nào chả có địch, mình mà ngồi chờ sung rụng thì ắt không được. Phải tiến. Thà em chối mình, đằng này đã có gì đâu .

Thay quần áo ướt, tôi lại nhớ đến câu nói của bố mẹ em … Sao thế nhỉ, đó chắc chắn là một câu ân cần, như bố mẹ nói với con. Lại nhớ đến bà chủ quán, “Hương đông khách …”.

Cuộn người trong chăn, tôi cứ rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng. Hồi hộp và lo lắng như trước khi bước vào một trận chiến. Nhưng hơn hết vẫn là những cử chỉ ân cần, những nụ cười và câu nói của em dành cho tôi, tất nhiên chỉ 1 mình tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy ấm áp lạ. Cảm giác đó theo tôi suốt cả mấy tuần sau đó.

-         Ngày mai, lại một ngày mới. Những công việc tôi đã dở dang triển khai lại cuốn tôi vào. Chuyện em và tôi, mới chỉ mình tôi và em biết. Thi thoảng tôi có ghé qua chỗ em làm và nói chuyện với em được nhiều hơn. Và tôi cũng thấy phấn khích vì điều đó, nhưng cũng không dám quá đà, vì tôi biết xung quanh còn nhiều đôi mắt.

Một buổi chiều thư giãn khi máy móc và công việc đang ổn định thì thấy em Trang bước vào phòng làm việc của tôi .
- Em chào anh.
- Chào em, thế nào. Ổn cả chứ ?
- Vâng anh. Chúng em bình thường. Em nói này.
- Sao em ?
- Mấy cái mặt hàng anh đang SX thử ấy, có mấy mẫu tương đối ăn khách. Khách hàng đã bắt đầu xếp hàng để được mua rồi đấy. Em nghĩ sắp tới, lãnh đạo thể nào cũng yêu cầu anh mở rộng SX đấy.
- Thế hả em. Tôi cũng mừng cho những sự cố gắng của mình đạt kết quả bước đầu.
- Thôi, em về đây.
- Cám ơn em.

Thực ra, khi nghiên cứu thị trường, tôi đã âm thầm đi giới thiệu SP rồi. Và cho họ luôn cả địa chỉ mua hàng khi có nhu cầu. Vụ bán hàng thì tôi không liên quan vì còn dính dáng đến rất nhiều bộ phận. Với tôi chỉ là giá thành và tiền lương cho anh chị em, trong đó có cả phần tôi nữa. Đi làm mà lương không đủ ăn nhiều khi cũng ngượng.

Sáng hôm sau, quả nhiên xếp kêu tôi lên phòng, giao nhiệm vụ mở rộng sản xuất.

- Chú thấy hướng đầu tư nghiên cứu phát triển sản phẩm mới của cháu rất tốt. hiện tại nhu cầu thị trường đã bắt đầu có và tập trung ở những mẫu sau. Cháu về cho triển khai nhé.
- Vâng ạ, nhưng chú tập hợp các bộ phận liên quan để cùng cháu lên mức giá thành và đơn giá tiền lương hộ cháu.
- Được thôi cháu.

Trong sáng hôm đó, mọi việc hoàn tất. Nhẩm tính, với năng suất trung bình của chị em, thu nhập có thể tăng lên gấp đôi, còn cỡ như em Hương thì gấp 3 là bình thường. Trên hết, CQ cũng thu được một phần lợi nhuận đáng kể. Nghĩ thế, trong đầu tôi lại lâng lâng, vui âm ỉ .

Bố trí mở rộng sản xuất xong, tôi gọi em Hương lên phòng và trao đổi công việc 


truyen-ky-uc-chap51-58.html